Chín Ú : Làm cái gì mà mấy ngày nay, bản mặt anh buồn như đưa đám ma vậy ?
Tám Lép : Vậy chớ vui gì nỗi. Tui bực bội vụ con Ớt nhà tui mất ăn, mất ngủ. Càng nhớ càng tức lộn gan lên đầu
Chín Ú : Vụ con Ớt là sao ? Tui nhớ nó trúng tuyển cái trường Đại Học Đại Học Văn Hóa Nghệ Thuật Du Lịch ở Sài Gòn rồi mà.
Tám Lép : Đại bà nội tui chớ đại học cái gì
Chín Ú : Là sao ? Tui mà biết, tui chết liền.
Tám Lép : Chuyện là vầy : Lúc tuyển sinh khóa 12, nhà trường gọi điện thoại cho tui cam kết là trường đã được nhà nước phê “ chửng” từ cấp Cao đẳng lên cấp Đại học
Chín Ú : Vậy là con Ớt được học đại học, chuyến nầy ngon à nghe.
Tám Lép : Thì đó. Nghe ông hiệu trưởng nói vậy ai mà hổng khoái. Bởi vậy tui mới bán cả trăm giạ lúa lên Sài Gòn đóng tiền. Ai dè.
Chín Ú : Ai dè sao ?
Tám Lép : Ai dè nhà trường nói : đây mới là « dự kiến » chớ tới thời điểm nầy chưa thấy quyết định gì ráo.
Chín Ú : Trời đất. Họ nói chuyện dễ ợt vậy. Vậy thì mình đòi tiền lại.
Tám Lép : Đòi được mới là lạ. Họ nói ai biểu mình hổng tự tìm hiểu thông tin thì ráng chịu. Đóng thì dễ, lấy tiền lại thì « hẹn gặp lại ».
Chín Ú : Rồi bây giờ anh tính sao ?
Tám Lép : Thì mỗi đêm tui đốt nhang cầu trời khẩn phật để họ trả tiền lại. Hên xui thể nào thì phải chờ. Thiệt khổ. Quả là cái trường đó nên có tên là Trường « Học Đại » chớ Đại Học gì nữa.
Chín Ú : Nhất trí.
Chính Ú