Tám Lú : Có nhà hôm anh chín Lẫn ơi.
Chín Lẫn : Có. Sáng sớm anh qua đây có chuyện gì hôn ?
Tám Lú : Thì có mới qua đây. Tui tính rủ anh lên huyện mua thêm vài trăm con heo với mấy ngàn con vịt về thả nuôi.
Chín Lẫn : Cha có điên hôn? Mai sắp xếp để tui đưa cha vô nhà thương điên Biên Hòa trị bệnh.
Tám Lú : Tui bệnh mới là lạ. Mạnh như súng B 40.
Chín Lẫn : Mấy tháng nay cả nước chung tay “ giải cứu” thịt heo, gà vịt te tua, tơi tả. Nông dân mình chết lên chết xuống, lỗ “ săng vịt”, mắc nợ tứ tung, vậy mà cha đi mua heo, vịt về nuôi, hổng điên mới là lạ.
Tám Lú : Ông thiệt hổng biết nắm tình hình “ chiến cuộc” gì ráo. Hôm qua trên “ti di” có thông tin mấy ông “quan anh” của mình khi bị thanh tra nhà nước hỏi ngặt nghèo : “vì sao có được số tiền to đến vài chục tỷ đồng để xây biệt phủ, biệt thự” thì họ nói tỉnh bơ “ là nhờ tiền nuôi heo, vịt mà có” chớ có tham ô, tham dù gì đâu.
Chín Lẫn : Trời ạ! Dòng họ tui nuôi heo, vịt đã 99 đời, chưa khi nào có dư “ khủng” đến chóng mặt như vậy. Chắc họ nuôi hàng triệu con, cho ăn bằng thức ăn không khí, bán ở trên thượng giới nên lời quá cở thợ mộc.
Tám Lú : Ai mà biết. Thấy mấy quan anh nói vậy thì tin vậy, nên sáng nay tui mới qua rủ anh lên huyện mua heo, vịt về nuôi đó.
Chín Lẫn : Nghĩ lại mấy quan anh đó nên làm bàn thờ để tạ ơn heo, vịt, nếu hổng có “ ông heo”, “ bà vịt” thì đợt thanh tra nầy biết đổ thừa cho ai để có được số tiền “ bé nhỏ” vài chục tỷ đồng. Thiệt là cám ơn heo, vịt.
Tám Lú : Mai mốt rồi tới cám ơn mấy con vật khác cho coi.
Chín Lẫn : Chớ còn gì nữa. Nè nghe, rồi sẽ cám ơn tới: chó, mèo, chim, chuột, đỉa, gián…cho coi.
Chín Lẫn